♥ღ♥ BẮT SÓNG CẢM XÚC ♥ღ♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥ღ♥ BẮT SÓNG CẢM XÚC ♥ღ♥

Kết Nối Bạn Bè - Thêm Bạn Thêm Vui!!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images    Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Bài gửiNgười gửiThời gian
Advanced Download Manager Pro v4.0.1 Full cho Android Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Sat Nov 08, 2014 8:14 am
Koi ta gioi thieu Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Sat Nov 08, 2014 8:04 am
Những lý do không nên yêu sớm Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Sat Aug 02, 2014 7:34 pm
Tin nhắn vui Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Sun May 20, 2012 9:17 pm
Shock quà tặng valentine Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Sun Feb 12, 2012 10:39 pm
Cung Song Ngư Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Sun Feb 12, 2012 1:31 pm
Những lời chúc mừng năm mới 2012 tuyệt vời nhất Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Mon Jan 02, 2012 10:48 pm
Tận cùng tuyệt vọng...gặp lại tình cũ! Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Tue Dec 20, 2011 2:18 am
code tuyết rơi Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Thu Dec 15, 2011 12:47 pm
Nội quy vợ chồng Mình lại yêu nhau đấy ư!! Lastpost1Wed Dec 07, 2011 2:02 pm

Online Status Admin


Người yêu cầu: : Yoyo_bobe
Người nhận: : Clan-Family.tk
Ca Khúc: Rất gần rất xa - Khắc Việt
Với Lời Nhắn:: ..^^.I Love Clan-Family

Blog Điện Tử:: Blog Thủ Thuật - Lập Trình



Share|
Tiêu đề

Mình lại yêu nhau đấy ư!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giảThông điệp

admin
Cao thủ

admin

Tên thật : ๑۩۞۩๑_VIP+BUỒN_๑۩۞۩๑®
Giới tính : Nam
Pisces Goat
Tổng số bài gửi : 591
Điểm Điểm : 1526
Thanks Thanks : 26
Tham gia ngày : 19/11/2010
Tuổi : 33
Đến từ Đến từ : Việt Nam
Nghề nghiệp : SV @.@ Uneti
Hài hước : Hiền nhất diễn đàn + mot Mobile
Tài năng của admin
Hạng: Cao thủ
Level:591
Tài năng:/300

Bài gửiTiêu đề: Mình lại yêu nhau đấy ư!! Mình lại yêu nhau đấy ư!! I_icon_minitimeThu Jan 06, 2011 7:21 pm

Tình yêu - cũng thật lạ, luôn có cách của riêng mình để đến với một ai đó, bằng cách này hay cách khác. Nó len lỏi và làm ấm hơn lên những trái tim lạnh. Thế rồi muôn đời người ta vẫn cứ hỏi nhau: “Tình yêu là gì?”
Nó lang thang, thế nào lại tới biển, biển chiều êm và yên ả. Nó tự hỏi dưới vỏ bọc hiền hòa kia phải chăng biển cũng cồn cào trở mình và day dứt như nó.

Cũng lâu rồi nó không để lòng mình lắng xuống theo những giấc mơ, nó bỏ quên cách lãng quên quá khứ, lâu lắm nó không chạnh lòng khi nhìn những mái phố rong rêu đang dần vơi đi.

- Đố Cát Tường hạnh phúc có hình gì?

- Không biết đâu

- Có hình này này, Tường đưa tay ra. Lấy ngón trỏ và ngón cái thôi, với hai ngón của Nam nữa, thế, thế. Xếp vào được một hình chữ nhật rồi này.

- Đấy, Tường nhìn vào đây đi!

- Woa, mặt trời mặt trời trên biển đẹp quá!

- Tường nhìn nữa đi, phía này này.

Trời trong và xanh quá! Rộng lớn nữa, sao cái gì cũng dễ chịu, bình yên và ấm áp lạ. Bởi đó là hình của hạnh phúc mà.

Leng keng …tiếng cười
"Baby tell me how can I tell you, that I love you more than life ,show me how can I show you . That I’m blinded by your light … "

Giật mình, tiếng chuông điện thoại đưa nó về thực tại. Nó quay lại, mọi thứ biến mất, dĩ nhiên nó đi lạc hoặc đại loại thế. Gió bình yên chẳng làm nên phẳng lặng …

Nó sợ, sợ những buổi chiều ngồi một mình, vòng tay siết chặt hai đầu gối run lên để gom những mảnh vỡ trong nó lại, không khéo gió thổi đi mất. Nam có nhặt được những mảnh vỡ trong nó không? Nam chỉ đứng đó, ngay trước mặt, nhìn nó bất lực trước những cơn gió hung hãn. Và rồi gió yên, nó ngẩng đầu lên và thấy nụ cười đó. Chỉ còn lại nụ cười thôi!

Gió làm Nam tan vỡ

Bốn năm kể từ ngày xa Nam – xa mãi mãi, nhưng mỗi lần nhớ vế Nam, nó khắc khoải và da diết như chính ngày biết tin Nam đi vậy. Đột ngột và dữ dội! Nó chưa chuẩn bị tinh thần, lấy gì để đương đầu và bảo vệ mình?

Nó vừa mất một cái gì đó, đẹp đẽ lắm! Quý trọng và thương yêu lắm! Sao ông trời lại lấy Nam của nó đi ?

Không thấy mình khóc, chỉ trống rỗng và vô hồn thôi, nó biết mình sẽ chẳng còn thấy bình yên.

“Chia tay nhé mùa xuân không hẹn trước

Cuối con đường mùa hạ đứng trầm tư

Và lòng em sẽ chẳng bình yên nữa …”

Mỉm cười, chẳng lẽ họ đúng, những bốn năm kia mà. Sao vẫn khắc khoải khi nhớ về Nam?

“Mối tình đầu qua đi

Không bao giờ trở lại

Nhưng mà nỗi khao khát

Như gió mùa thổi mãi”

Thổi đến khi nào, đến bao giờ? Xem chừng, nó cũng không biết nữa. Nó ương ngạnh và cố chấp lắm. Có một miền hoang dã mang theo.
- Có ai nói với cô là trông cô rất buồn không?

Quay lại nơi phát ra tiếng nói ấy - một gã trai cao lớn với ánh nhìn mạnh mẽ nhưng hoang dại

- Tôi muốn một mình . - Nó đáp

- Buồn duyên dáng! - Gã khoanh tay cười khiêu khích, nó nghĩ thế.

- Có ai nói với anh rằng anh rất vô duyên không?

- Vô duyên vụng về.

- Buồn nhưng đanh đá - Gã cười lớn.

- Vô duyên nhưng lẻo mép.

Lần này cả hai cùng cười, cười vang, trong veo. Hình như lâu rồi nó không cười tươi như thế, thoải mái như thế…

Nó yêu biển, gã thích trời.

Nó thích ra đi, gã muốn trở về.

nó ương ngạnh cố chấp , gã trầm tư mạnh mẽ

Thế là có hai kẻ lang thang trên biển, những câu chuyện không đầu không cuối, ngày này qua ngày khác.

- À, hôm qua em mơ thấy Bill Gates bắt tay hỏi vay tiền đấy. Tin không?

- Tin chứ, anh tin bởi Bill Gates có nhờ anh chuyển hộ rồi.

- Xì xì …ai lại làm thế!
Có tiếng cười đâu đó vang lên, giòn tan, lay động cả góc trời. Có lẽ nó cũng không biết đâu, giờ nó cười nhiều, môi xinh, mắt nói. Tất cả đều rạng rỡ lắm, dường như mây đã nhường chỗ cho nắng ấm lên rồi.

- Em định thế này mãi sao? - Anh bất chợt hỏi và nhìn sâu vào mắt nó.

- Thế này là thế nào?

- Trả lời đi, biết anh muốn nói đến chuyện gì mà.

Nhìn lên vấp phải ánh nhìn của anh sắc quá, biết không thể trốn tránh được, nó cúi đầu nói khẽ.

- Như vậy, không tốt sao?

- Tốt? Tốt cho ai, cho Nam, cho em hay cho mọi người?

- …cho …cho tất cả - Nó lúng túng

- Chưa bao giờ tốt cả, em thực tế một chút đi, đừng cố gắng níu giữ những điều đã qua. Em phải sống và vì thế hãy tiến lên về phía trước hướng về phía mặt trời ấy
- Anh …anh không hiểu, thật dễ dàng cho sự khởi đầu nhưng quá khó để kết thúc. - Nó lắc đầu buồn bã…

- Đó là em chưa thử, điều đó chỉ chứng tỏ một điều em hèn nhát và ích kỷ.

- Anh thì biết gì?

Nó đứng dậy, mặt nghênh lên như sẵn sàng chống đối với tất cả.

- Đủ nhiều để thấy phải ngăn em lại.

- Còn em chẳng thấy sao cả ,em vẫn sống và yên ổn.

- Nhưng còn có thể yên ổn hơn.

- Em không lo thì anh lo làm gì, dù sao nó cũng chẳng liên quan gì đến anh.

- Thế mà có đấy!

- Có? - Nó cười nhếch mép và kiêu ngạo.
- bởi vì anh thích em - Gã nói chậm rãi nhưng rõ ràng rứt khoát ánh mắt cương quyết và sắc nhọn

- Em thôi ngay cái vẻ mặt ấy đi, buông tay đi đừng lênh đênh nữa, cập bến thôi .

- Em về đây.

Nó hoang mang thực sự người nóng ran và run nữa, vội quay bước đi nhưng anh nhanh hơn giữ chặt lấy tay nó.

- Em cần một người chứng kiến khi em buồn, một người để đi cùng em đến bất cứ đâu. Chỉ cần em đưa tay ra thôi, anh sẽ tìm cách đến bên em. Em định bỏ qua những gì mình yêu mến chỉ vì nó không toàn màu hồng sao? Anh biết, người ta nói rời xa người mình yêu thật khó khăn và em phát hiện ra điều đó là …sự thật. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

Run run, tránh không nhìn vào mắt anh, nó nói vội

- Với em sóng chưa bao giờ thôi vỗ cả - âm ỉ nhưng dai dẳng

Rồi như chạy trốn điều gì đó, nó bỏ chạy, thật nhanh…

Thế là đủ cho một buổi chiều.

Nó ương ngạnh và cố chấp lắm.

Biển chiều sóng thật buồn và thật lạnh, lê bước đi dọc theo triền cát đôi mắt nhìn xa xăm, thỉnh thoảng nhìn thật sâu vào những dấu chân trên cát. Nắng nhạt dần trên đầu từng cơn sóng, bờ cát dài như đang đợi bước người đi. Mỏm đá cũ vẫn đó, nỗi buồn mênh mông.

Chiều, đong đưa 1 tiếng thở dài
Có một miền hoang dã nó thường nghe.

Không ra biển nữa, hết giờ làm nó về nhà loanh quanh đi ra đi vào, thấy thiêu thiếu một điều gì đó. Tại sao có ánh mắt như thế chứ? Vì sao anh xuất hiện và làm xáo trộn cuộc sống của nó. Nó ghét nhưng xui xẻo thay nó bắt đầu quen và mong chờ điều đó.

Phải chăng nó cũng như biển hàng ngày mong ngóng tiếng sóng như hoàng hôn chờ ngày tắt nắng, như bầu trời mỏi mắt trông cánh chim trở về. Và dưới lớp sóng mãi xô cồn đá, biển nặng thầm một nỗi nhớ.
Một ngày 2 ngày đén ngày thứ 7 nó quả quyết : Ta nhớ biển !

Mặt trời đỏ ối xuống dần khuất sau dãy núi, buổi chiều dần buông màu tím lòng buồn và trống trải, muốn cười không được, tĩnh lặng kỳ lạ. Một cảm giác khó tả xâm chiếm cả tâm hồn. Biển vẹn nguyên với những con sóng xô bờ từ ngàn đời nhưng chiều nay sóng như vỗ mạnh hơn.

Có một miền hoang dã nắng mưa.


Không thấy ai, thất vọng lang thang kiếm tìm. Một nỗi buồn dâng lên khe khẽ, nó như lạc giữa không gian quen thuộc.

Chẳng ham cút bắt cũng không muốn trốn tìm nhưng người ta luôn tham gia một cách đầy đủ và trọn vẹn vào những trò như thế này, nó nhớ từng đọc ở đâu đó:

“Sống trên đời chỉ có thân phận và tình yêu, thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng. Chúng ta nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời. Vậy mà con người vẫn loay hoay, trăn trở trong tình cảm yêu thương, rồi lại đau khổ vì nó…”

Nó đồng ý, công nhận đang loay hoay thật . Không lẽ …

Sững lại ,có ai đó ôm đàn ngồi hát .

“Xin lo âu không về qua đây, xin yêu thương dâng thành mê say, xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong …”

- Đứng lại! Em định cứ thế mà đi sao?

Nó quay lại, anh phát hiện ra nó tự lúc nào.

- Em không có tiền lẻ.

- Tiền chẵn anh cũng lấy.

Nó phì cười vì cách đối đáp của anh và nó, bằng cách nào đấy anh luôn làm nó cười - quái lạ! Bốn mắt nhìn nhau, nó lúng túng không gian thật yên tĩnh.

- Mai anh đi công tác khảo sát thực tế.- Phá vỡ sự im lặng anh nói.

- Bao lâu? - Nó nghe giọng mình lạc đi.

- Cũng chưa biết, còn tùy vào công việc.

Lại một khoảng dài im lặng, chợt hoàng hôn về tự bao giờ. Giật mình thảng thốt, nó mất anh rồi sao? Nó…nó có mà, nó ngờ ngợ tin chắc thế, chỉ là sợ thôi, nó không đủ can đảm, nó sợ một lần nữa, nó sẽ không đứng nổi, nếu có điều gì tương tự xảy ra. Thế là nó dặn lòng phải ngăn chặn, phải cố gắng.

- Đâu phải cái gì cũng mong manh – Anh đặt hai tay lên vai nó, nhìn thật sâu vào đôi mắt to tròn.

Anh đi …


Mình lại yêu nhau đấy ư!! Rr7
Ảnh minh họa

Dạo này hàng cây bên đường nơi nó hay qua có những đốm chấm vàng trên từng tầng lá. Trời vào hoàng hôn, cái nhập nhoạng của màu vàng chanh, màu đỏ, màu cỏ úa hòa vào nhau rọi lên từng ô cửa tạo nên những mảng màu đầy lung linh huyền ảo.

Nó lại ra biển, sóng bạc đầu vừa chạy vừa reo, đời cứ nắng mưa cứ ồn ào vội vã, điều gì đó rõ dần trong nó. Nó, lúc này nỗi đau đã dịu lại ,nhưng nỗi nhớ lại đầy hơn, bằng cách của mình anh đã ở lại bên nó. Nó nhớ anh. Một khi tìm thấy bình yên trái tim sẽ hướng về phía ấy.

Nó khẽ cười, dường như một chút nắng sót lại đang lấp lánh sau những đợt song.

Nó hỏi rất thành thật: Mình… lại yêu đấy ư? Đúng là đang nhớ thật! Cảm giác lạ lẫm và mới mẻ lắm, nhưng rất thật. Nó muốn thử - lần đầu tiên kể từ ngày Nam đi nó thấy lòng nhẹ bẫng và thanh thản. Nhớ đến Nam, cái khát cháy đã thôi thiêu đốt. Trong mắt nó bây giờ là cả một khoảng trời rộng lớn và yên bình, hít một hơi thật sâu nó nói khẽ: “Mình biết phải làm gì rồi đã đến lúc nên làm những điều cần làm …”

“ Hãy nghĩ rằng trên gai luôn có hoa hồng, chứ không phải hoa hồng có gai đâu”

Tiếng nói anh văng vẳng trong tâm hồn, anh đúng rồi, ít nhất lần này và với nó, nó nhận ra hạnh phúc là sự bình yên trong tâm hồn

Mỉm cười hi vọng, nó biết chắc chắn và con tim sẽ vui trở lại.
santa


Hãy cảm ơn bài viết của admin bằng cách bấm vào"" nhé!!!

Về Đầu Trang Go down

http://www.chipkool.tk

Tiêuđề

Mình lại yêu nhau đấy ư!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
::.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥ღ♥ BẮT SÓNG CẢM XÚC ♥ღ♥ :: Thế Giới Truyên :: Đọc Truyện :: ♥♥♥Truyện tình yêu♥♥♥-
Create a forum on Forumotion | Kinh tế, Luật, Tài chính | Company | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất